Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 13/02/2012

Chuyện khó tin, nhưng có thật trong “nhà nước Pháp quyền XHCN”: Lãnh đạo Thành phố cứ yên chí lớn

Câu chuyện vui trong thời đại nhà nước pháp quyền XHCN như sau:

Có một lệnh cưỡng chế thu hồi mặt bằng của một gia đình khu vực ở Quận 19, có dấu son, có kế hoạch, có lực lượng hùng hậu gồm công an và chó, bộ đội kèm theo súng và các phương tiện xe cộ đảm bảo công tác cưỡng chế hoàn thành. Chủ nhà là bị cưỡng chế là Đoàn Vưỡn.

Có một ngôi nhà của một người đang yên lành ở Quận 21 bỗng dưng bị bao vây, bốn bề bỗng dưng đầy rẫy một đám người dùng loa pin hò hét. Cả nhà không hiểu chuyện gì bỗng dưng hoảng loạn, ngôi nhà đang yên lành đám người tiến gần đến thì bị ngăn chặn bằng một vài tiếng nổ và khói bốc lên. Đài truyền hình đưa tin có sáu người bị thương, nghe nói có cả công an và bộ đội. Căn nhà bị bao vây mà không hiểu tại sao đang ở yên lành lại bị bao vây.

Hướng nào?

Cả quận 21 đổ ra xem đứng chật đường bị công an ngăn lại không cho vào ngôi nhà mọi khi họ vẫn vào. Sau mấy tiếng đồng hồ bắn xối xả, ném mìn vào ngôi nhà trên, lực lượng vũ trang tiến được vào ngôi nhà, không có ai ở đó, có một con mèo bị chết cháy, hai con chó chạy ra, bắt được con chó con bỏ bao tải, con chó mẹ chạy mất.

Người thân, vợ con của chủ nhà ở quận 19 và quận 21 bị bắt ngay lập tức, đánh đập trước công chúng và lôi về đồn.

Đồng thời, chính quyền thuê người phá tan ngôi nhà ở Quận 21 và ngôi nhà kế bên cũng bị đốt tan tành.

Tất cả gia tài, điền sản, sản phẩm vật nuôi của cả gia đình ở quận 19 và quận 21 đều bị lấy trộm hết, không có văn bản và nguyên tắc nào. Trận đánh thắng lợi. Giám đốc Công an Thành phố tuyên bố trên truyền hình rằng: Đây là trận đánh đẹp, không có trong sách vở, đáng viết thành sách, lực lượng công an đã tấn công kết hợp với bộ đội bằng nhiều hình thức sáng tạo, không bắt được ai nhưng đã đào xới cả nền nhà ở quận 21 lên. (Chắc ông nói sáng tạo, vì làm gì có sách nào dạy cứt gà chỗ này lại bỏ gio chỗ khác như ở trận đánh này).

Đài truyền hình tuyên bố rằng chủ nhà Đoàn Vưỡn ở quận 19 can tội giết người và công an khởi tố vụ án giết người và chống người thi hành công vụ. Đồng thờ bắt ngay chủ nhà Đoàn Vưỡn khi đó đang đi khiếu nại tại Viện Kiểm sát Thành phố. Chủ nhà quận 21 thấy hoảng quá, đã ra công an gọi là “đầu thú” và bị bắt ngay.

Cả hai được đưa vào cạo trọc, nhốt lại và cho lên truyền hình nhận tội.

Cả nước nhận được thông tin vụ án giết người và chống người thi hành công vụ đã hết sức phẫn nộ.

Bỗng nhiên, nhân dân phát hiện ra rằng: Ông cưỡng chế nhầm địa chỉ, lệnh cưỡng chế là ở quận 19, sao ông phá nhà người khác ở quận 21? Ông Chủ tịch huyện khẳng định: Phải phá nà vì những người chống nệnh cưỡng chế nấp trong đó?

Người ta hỏi quan cao hơn là Phó Chủ tịch Thành phố, ông này trả lời: “Chính quyền không phá mà chính nhân dân phá”. Nhân dân phản đối thì ông nói lại: “Tôi không nói thế”.

Người ta hỏi Giám đốc Công an: Trận đánh thế nào? Ông trả lời: Trận đánh đẹp, kết hợp tuyệt vời, thắng nợi toàn diện, cái nhà đó nà cái boongke có hầm ngầm, bọn tôi phải có cách đánh sáng tạo, dùng thuyền nan áp sát, đã dùng nệnh đốt cháy toàn bộ, đào xới cả nền nhà nên, san bằng cả công sự trong đó để tìm vũ khí.

Người dân hỏi: “Ông cưỡng chế ở quận 19 sao kéo sang quận 21 phá nhà người khác? Ông Giám đốc Công an bí quá đành trả lời “Rằng nà không quan trọng vì đó nà cái chòi chứ không phải nhà. Mà chúng tôi không phá, nhân dân kéo vào đạp đổ”.

Lệnh khởi tố vụ án giết người được thi hành ngay lập tức, nhưng người dân chỉ cho quan chức rằng ông đã cưỡng chế sai địa điểm, nhà người ta đang yên đang lành vây lực lượng quanh nhà người ta không có lệnh nào, lại áp sát thì nó nổ mìn là còn nhẹ.

Quan chức hoảng, trả lời lúng túng, câu trước dẫm câu sau, cả nước vùng lên uất ức. Chính phủ phải vào cuộc. Sau hơn một tháng có lẻ, mới có cuộc họp của Thủ tướng về việc này. (Cũng may, mỗi năm có khoảng chục anh Đoàn Vưỡn thì Thủ tướng hết thời gian mà làm việc khác).

Thủ tướng Chính phủ kết luận: Lệnh sai, cưỡng chế sai, thu hồi đất sai, cán bộ sai cả luật pháp cả đạo lý, phải nhanh chóng khắc phục.

Thế là cả thành phố “tâm phục” hứa sẽ thực hiện yêu cầu của Thủ tướng.

Ngày hôm sau, ông Phó Chủ tịch đổ lỗi cho dân được cử làm tổ trưởng khắc phục, Giám đốc Công an tổ chức trận đánh đẹp ra lệnh bắn phá nhầm vào nhà người khác ở quận 21 rồi đổ tội cho dân phá và loanh quanh không thật thà thì lại ra lệnh điều tra vụ án phá nhà. Ông Bí thư im lặng cho đàn em bao biện che giấu tội phạm và báo cáo dối trá đứng ra tổ chức sửa sai…

Nhân dân không đồng tình tự hỏi vì sao Thành phố dám nhạo báng cả nước và Thủ tướng như vậy và đặt dấu hỏi. Nhiều người tỏ ý nghi ngờ vì sao thành phố dám to gan như vậy?

Cán bộ Thành phố im lặng bí hiểm.

Sẽ không có ai giải thích được những hành động đó của các cán bộ Thành phố nếu không nhớ rõ hai câu nói:

Một câu của đương kim Chủ tịch Quốc hội khi đóng vai Phó Thủ tướng: “Cứ sai mà kỷ luật hết thì lấy ai mà làm việc”.

Còn Thủ tướng thì bảo: “Hơn ba năm nay tôi làm thủ tướng cũng chưa xử lý kỷ luật một đồng chí nào”.

Thế thì việc gì phải ngại ba cái kết luận kia.

Vì thế nên bộ sậu Thành phố này cứ yên chí lớn mà hành động.

Thêm kinh nghiệm cho các Tỉnh, Thành phố khác là: Đã làm cái gì sai, thì nên sai cả loạt, từ quan nhỏ đến quan lớn, từ chú văn phòng đến anh Bí thư, từ chú bảo vệ đến cô bảo mẫu, từ anh chủ tịch đến cô phụ nữ… tất cả đều sai, hãy học thật kỹ bài học “kỷ luật hết lấy đâu ra cán bộ mà làm việc (Nguyễn Sinh Hùng).

Kiểm điểm thì cũng huề như nhau, anh sai, tôi sai, nó sai, các anh sai, chúng tôi sai, chúng ta sai, chúng nó sai… tất cả kiểm điểm. Hết

Muốn được vậy, phải cõng nhau vào bộ máy, tỉ dụ như ở Huyện, anh làm chủ tịch thì em phải làm chủ tịch Xã, em rể là Phó Chủ tịch, anh họ là Bí thư, chị họ làm Phụ nữ, con làm Thanh niên, bạn bè xã hội đen phải là Doanh nhân, Đại Ca… Phải học tập và làm theo lãnh đạo.

Nếu làm được vậy, chục Thủ tướng cũng bó tay chứ nói gì một ông.

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

Trả lời

  1. Dư luận sau cuộc họp 10/2/2012 của ông “thủ tướng” của đảng csvn:

    Kết luận của Thủ tướng vụ Tiên Lãng: diệt cỏ phần ngọn!

  2. […] […]

  3. Nhân đọc bài “Bao Công Nguyễn Tấn Dũng” trên blog Huỳnh Ngọc Chênh và qua bài này của anh Vinh ,tôi “phọt” ra cái còm này:
    Bác Chênh là nhà báo mà khi nhìn vào sự vật thực tế vẫn còn “mơ mộng” nhỉ. Bác muốn thủ tướng làm Bao Công thì thủ tướng còn làm hơn cả Bao Công nữa đấy.Hồi xưa Bao Công chỉ chuyên xử án và thi hành án bất kể bị cáo là thành phần nào, ngay cả …vua vẫn bị xử (dù là án phạt tượng trưng), ngay cả bản thân Bao Công khi bị sai vẫn cúi đầu chịu tội.Tuy nhiên Bao Công không nằm trong thành phần “soạn luật” và cũng không thay vua điều hành đất nước (Hành pháp). Trong khi đó, thủ tướng Dũng vừa là đại biểu quốc hội (Lập pháp), vừa là điều hành đất nước (Hành pháp), giờ lại làm …Bao Công ôm luôn Tư pháp. Vụ Vinashin ngoài việc lớn “thổi bay” hơn 4 tỷ usd còn làm giảm sút rất lớn về lòng tin của giới tài chính và đầu tư nước ngoài đối với nền kinh tế VN. Thế mà thủ tướng và bộ CT còn phủi sạch trách nhiệm sau khi đã…phân chia xong chức quyền. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng còn cố biện minh:” Xảy ra chuyện như Vinashin, cuối cùng thủ tướng đứng ra nhận trách nhiệm. Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai”. Nên nhớ Vinashin cũng như các tập đoàn kinh tế nhà nước đều chịu sự chỉ đạo trực tiếp của phủ thủ tương. Ở Ấn Độ xảy ra vụ tàu hỏa trật đường ray, chưa đợi dư luận dân chúng lên án thì bộ trưởng giao thông Ấn Độ đã tự nguyện xin từ chức vì đã không giám sát được cấp dưới làm ẩu. Còn ở Việt nam hiện tại thì sao? Ở cấp cao nhất còn không có liêm sĩ thì sao các cấp dưới có được.
    Trước vụ án đất đai ở Cống Rộc (Tiên Lãng) có rất nhiều vụ án dân bị cướp đất làm ăn dưới chiêu bài “đầu tư, lập các khu kinh tế…” như vụ Cồn Dầu (Đà nẵng) còn nổi tiếng hơn nhưng tại sao thủ tướng không ra tay…chỉ đạo,tại sao thái thượng hoàng Lê Đức Anh không lên tiếng bênh vực dân và phê phán chính quyền địa phương? Vụ án cưỡng chế cướp đất ở Cống Rộc tuy chỉ xảy ra trong phạm vi gia đình anh em Đoàn Văn Vươn nhưng có lẽ do có tiếng súng hoa cải , tiếng mìn tự tạo trong sự phản kháng cùng đường của người dân và quan trọng nhất là sự lên tiếng quá mạnh mẽ và quyết liệt của các trang blog , các trang báo tự do trên mạng internet đã đè bẹp sự bao biện của một số tờ báo chính thống bóp méo sự thật,bao biện cái sai trái của giới quan chức địa phương, khiến cho phần lớn các tờ báo còn lại dẹp qua nỗi sợ hãi “truyền thống” mà nhập cuộc với những ngòi bút “đâm mấy thằng gian chết chẳng tà”. Giới truyền thông trong giai đoạn đầu của vụ án Cống Rộc đã phối hợp với nhau rất tốt, vào cuộc với tinh thần chiến đấu cho Sự Thật, Công Lý, Vì Dân nên làm cho dư luận trong cả nước và hải ngoại phải chú ý, làm cho chính quyền TW không thể làm ngơ và im lặng được.Đây là dịp để PR rất tốt cho các lãnh đạo cấp cao và thủ tướng đã không bỏ lỡ cơ hội.
    Tuy vụ án mới qua giai đoạn đầu, chưa tới giai đoạn khởi tố toàn diện và xét xử nhưng vụ án Cống Rộc đã phơi bài “tuốt tuồn tuột” bản chất của cái gọi là “Nhà nước pháp quyền XHCN” cho người dân Việt nam và thế giới chiêm ngưỡng. Một nhà nước pháp quyền mà vụ án đã xảy ra hơn 1 tháng rồi, nghành Tư pháp vẫn im lặng và chỉ biết bao che cho quan chức và khởi tố…người dân “giết người” thi hành công vụ, đợi… thủ tướng là người đứng đầu Hành pháp ra “kết luận” và chỉ thị thì mới tổ chức cùng nhau họp hành để triển khai …các nội dung mà thủ tướng đề ra. Thật chán hết chỗ nói, vậy mà một loạt tờ báo chính thống đều ra rả tung hô ngài thủ tướng lên tận …mây xanh. ÔI Việt nam tôi ơi.

    • Chỉ là giơ cao đánh khẽ thôi mà, tể tướng kiêm luôn đại biểu Hải Phòng thì đương nhiên các quan Hải Phòng phải là người thân tín, cứ nhìn ngài giám đốc công an thì cũng rỏ, người đích thân đem quân đi cưỡng chế và còn muốn viết sách cho “trận đánh” quá…tuyệt vời này, hắn vẩn còn tại vị và không hề bị kiểm điểm,trừng phạt gì cả. tể tướng nói từ trên xuống dưới đều sai (TP, xã huyện), nhưng anh em ông vươn vẩn bị tể tướng xem là “chống người thi hành công vụ” !!??. Mà buồn cười nhất là lúc đó anh Vươn đang ở xã hay huyện để khiếu kiện, nghĩa là anh Vươn cũng vẩn còn tin tưởng vào pháp luật. Không biết tể tướng có biết điều này không??

      • bây giờ ngồi mà ngẫm lạị nếu ta thay Đoàn văn Vươn bằng (NGUYỄN TẤN VƯƠN) hoăc NGUYỄN SINH VƯƠN thì liệu có xảy ra vụ bạo động tự đi tìm công bằng cho mình cuối cùng chỉ chết phận con sâu cái kiến mà thôi ,,thay mặt cho tầng lớp cần lao bị áp bưc cảm ơn ANH HÙNG ĐÒAN VĂN VƯƠN ang là LÝ TỰ TRỌNG CỦA CHÚNG TA

  4. Nói như một bài ở blog quechoa: Anh Đoàn Văn Vươn không chống trả thì không phải là người. Bác này nói rất đúng!
    Kết luận của TT như cái đèn cù:
    Vòng quanh rồi nó lại tít mù
    Khen ai khéo kết…cái đèn cù…

  5. SAI và TRÁI ( trái luật.) với Dân mới dễ xử ! Chứ với quan , từ hàng Tỉnh trở lên thì….Hãy đợi đấy !
    Ừ thì Thủ tướng có “tiền hậu bất nhất ” trong bản Kết luận tý đấy – kể cả sai luật rõ ra đấy ( Kết luận chính quyền HP có nhiều quyết định “không đúng với quy định pháp luật…” – Tức đã VI PHẠM LUẬT.. nhưng lại chỉ “kết” rằng : KIỂM ĐIỂM nghiêm túc..” ) . Lẽ ra là phải “Xem xét , đưa ra TRUY TỐ ( theo các quy định của nhiều luật và Bộ luật..).!
    – Nhiều lãnh đạo Hải Phòng “vi phạm luật” , “Báo cáo không đầy đủ, không nghiêm túc..” (tức bịp bợm, lừa cả Thủ tướng…và cả nước..) thì cần KIỂM ĐIỂM — và XONG .
    Vậy theo tiêu chí CÔNG BẰNG :
    – Anh em Vươn- Quý cũng VI PHẠM LUẬT.. Bắn – Chống lại lực lượng THU HỒI, CƯỠNG CHẾ KHÔNG ĐÚNG PHÁP LUẬT thì cũng cần KIỂM ĐIỂM và XONG.
    Lẽ “Công bằng” này thì kẻ mù chữ , người Nhặt rác, quét rác… cũng thừa biết ! — Những người Trí tuệ cao ở các cơ quan thừa Thẩm quyền liệu có biết ???

  6. Làm căng quá, lãnh đạo TP tuyên bố theo “nước lạ” thì có mà mất cả một tỉnh. Huhu

  7. Càng ngày càng chẳng hiểu cái bọn “diễn biến” gồm những thằng nào, hoang mang quá chứng!

  8. […] Chuyện khó tin, nhưng có thật trong “nhà nước Pháp quyền XHCN”: Lãnh đạo Thàn…(J.B. Nguyễn Hữu […]

  9. CUNG DO CAI DANG BUI NHUI NAY MA RA ,
    phai noi la CACH CHUC HET LAY AI AN HOI LO .moi dung.toi te ca mot nuoc gan 90 trieu dan ma ko ai lam thi du thay cai dang nay nhu the nao .chi co dap tan no la xong ko con thuoc chua nua

  10. […] chục Thủ tướng cũng bó tay chứ nói gì một ông. J.B Nguyễn Hữu Vinh 13-02-2012 Theo Blog Nguyễn Hữu Vinh Rate this: Share this:Like this:LikeBe the first to like this post. Posted in: Uncategorized […]

  11. […] Chuyện khó tin, nhưng có thật trong “nhà nước Pháp quyền XHCN”: Lãnh đạo Thàn…(J.B. Nguyễn Hữu […]

  12. chan vay chu, cap tren sai thi kiem diem, dan sai thi cao troc dau cho vao tu ngoi cho xet su.
    biet bao nhieu nguoi dau co du can dam nhu 2 ong Doan kia, chi biet keu troi mac cho chinh quyen thu hoi dat dai… qua that la chan….

    • Các Bạn có thể bấm vào đây để viết chữ việt:

      http://www.angeltech.us/viet-anywhere/

      Viết xong, bạn copy rồi post vào đây, rất tiện lợi!

      Chúc các Bạn vui vẻ và thành công.

  13. Ông “thủ tướng” Nguyễn Tấn Dũng đã dùng thủ thuật “gỡ ngòi nổ” cho đám tham quan Tiên Lãng, Hải Phòng…để đánh lừa nhân dân?

    Kết luận và chỉ đạo của ông Dũng hôm 10/2/2012 về vụ bạo quyền Tiên Lãng, Hải Phòng cưỡng chế trái phép khu đầm nhà ông Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc hôm 5/1/2012 đang trở thành đề tài “đàm tiếu” cho nhân dân!

    Tiên Lãng – Giơ cao đánh khẽ?

    Ông Dũng đã không có khí phách, không dám đưa ra một biện pháp rõ ràng để nghiêm trị đám tham quan, ông chỉ nói bâng quơ rồi giao cho đám tham quan Hải Phòng tự xử lý, vì thế mà sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, làm mất đi lòng tin của nhân dân!

    Thượng bất chánh thì hạ tắc loạn!
    Ông Dũng chỉ đạo kiểu này thì trách nào…Trên bảo dưới không nghe!
    Yêu chó…nên bị nó liếm mặt!!!

    Đọc những bài viết và suy nghiệm với những gì đang xảy ra ở Tiên Lãng, Hải Phòng: “Tham quan lộng hành, coi thường luật pháp, phá hoại uy tín của nhà nước, hủy hoại tài sản của nhân dân mà chỉ bị tạm “đình chỉ chức vụ 15 ngày để kiểm điểm“…

    Trong khi ấy thì anh em ông Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý vẫn bị qui kết tội “giết người” và sẽ bị truy tố trước pháp luật với tội danh (chết người đó) sẽ không tránh được sự trả thù (của tham quan) và bị tù tội oan ức!

    Vậy liệu chị Nguyễn Thị Thương (vợ anh Vươn) Phạm Thị Báu (Hiền) là vợ anh Quý, và ông Vũ Văn Luân còn có thể “vui mừng” và tin tưởng vào thủ tướng, chính quyền…và luật pháp được nữa không???

  14. Thủ tướng đã nghiêm túc kết luận thẳng thắn rằng, “quan chức Tiên Lãng, Hải Phòng làm sai luật pháp, hãy tự kiểm điểm…”. Nhưng ngài “rất nhân từ”, chẳng cách chức hay trừng trị một ai, mà chỉ nói với quan chức Hải Phòng, Tiên Lãng là: Hãy tự kiểm điểm!

    Còn cái “tội giết người” (chẳng giết ai và cũng chẳng ai chết) của anh Vươn thì thủ tướng rất nghiêm nghị, nói rằng phải truy tố ra toà, tùy theo tình tiết mà giảm nhẹ án…(?)

    Thủ tướng nói như thế và giao cho tham quan Hải Phòng xử lý, thì có khác gì giao trứng cho ÁC (để chúng tự do trả thù anh Vươn)?

    Đừng nghe những gì ông Dũng nói!

    Nhẹ án là thế nào nhỉ?

    “Giết người” thì phải tử hình, tùy theo tình tiết (không ai chết) thì được giảm xuống còn “chung thân”. Vì “chính quyền Tiên Lãng, Hải Phòng “làm sai luật hoàn toàn” thì anh Vươn được giảm thêm 1 hoặc 2 năm…

    Vậy chắc chỉ còn lại 8 đến 10 năm, và có thể anh Vươn, Quý sẽ bị chết trong tù???

  15. http://www.danchimviet.info/archives/52427

    Năm mới bàn chuyện cũ

    Cuối năm Tân Mão vừa qua rộ lên những cuộc tranh luận sôi nổi về chuyện “bất đồng chính kiến” ở ViệtNamxung quanh lời phát biểu của ông Lương Thanh Nghị- phát ngôn viên Bộ ngoại giao ViệtNamrằng: “Tại ViệtNamkhông có ai bị bắt vì lý do chính kiến”. Chỉ vì không có cách nào để biện minh cho những hành động đàn áp nhân quyền trắng trợn của mình, Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam thông qua Bộ Ngoại giao thường xuyên đưa ra những phát biểu mâu thuẫn và mang tính tuyên truyền như thế.

    Xét theo ngữ nghĩa câu chữ của lời phát biểu, thì câu nói của ông Lương Thanh Nghị có thể được hiểu theo hai cách:

    Một, đó là lời khẳng định của chính quyền Việt Namvới thế giới rằng lâu nay họ đã tôn trọng quyền tự do bày tỏ ý kiến, tự do ngôn luận của người dân ViệtNam. Và dựa theo ý này, những người đang đấu tranh có thể vô hình trung coi nó như một cam kết của chính quyền.

    Hai, đó là lời phủ nhận rằng ở Việt Namkhông hề có người bất đồng chính kiến mà chỉ có những kẻ vi phạm pháp luật.

    Theo cách hiểu thứ nhất, căn cứ vào thực tế hiện trạng Việt Nam, lời khẳng định này là dối trá- một sự dối trá thô thiển. Vì trước khi ông Lương Thanh Nghị đưa ra phát biểu này, nhiều người bất đồng chính kiến đã bị bắt và bị tuyên phạt những bản án nặng nề, như gần đây nhất là trường hợp ông Nguyễn Văn Lía, bà Hồ Bích Khương, ngay cả một người bày tỏ lòng yêu nước đơn sơ nhất như bà Bùi Thị Minh Hằng cũng bị đưa vào “cơ sở giáo dục”. Và sau lời tuyên bố đó, nhạc sĩ Việt Khang đã bị bắt (soạn nhạc cũng là một cách bày tỏ quan điểm xã hội và chính kiến). Vậy chúng ta có thể kết luận lời tuyên bố đó trước sau không phản ánh đúng thực tế hiện tình ViệtNam. Và nếu coi nó như một cam kết, thì cam kết đó vô giá trị vì nó đã bị vi phạm. Đơn giản đó chỉ là lời chối tội vô căn cứ. Quả tình, đối với một chế độ tàn ác và dối trá trong đối nội, nhưng lại bất lực và đơn độc trong vị thế quốc tế thì chỉ có thể đưa ra những tuyên bố lố lăng như thế thôi. Điều đó dễ hiểu!

    Theo cách nhìn nhận thứ hai đối với tuyên bố này, trước tiên chúng ta có thể hiểu rằng chính quyền cộng sản ViệtNamđã gián tiếp khẳng định ở ViệtNamkhông có người bất đồng chính kiến. Đây cũng là luận điệu thường thấy ở các cấp lãnh đạo chính quyền địa phương và an ninh cộng sản. Những người này không nhận thức được rằng khi phát ngôn như vậy họ đã chứng tỏ cho người ta biết là họ không hiểu ngay cả một vấn đề căn bản nhất của xã hội loài người.

    Trong thế giới con người đa dạng và nhiều sắc thái, việc bất đồng trong bất cứ lĩnh vực nào cũng là điều bình thường; chỉ có sự hoàn toàn đồng thuận mới là bất thường. Trạng thái đồng thuận theo kiểu “ý đảng, lòng dân” là một trạng thái ảo tưởng, nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng, hoặc chỉ là sự bịa đặt không ngượng mồm. Mỗi cá nhân là sự kết tập những yếu tố khác nhau, theo những cách cũng khác nhau. Sự tồn tại của mỗi cá nhân trong xã hội là đặc thù, vì thế ý chí và nguyện vọng của mỗi người không bao giờ hoàn toàn giống bất kỳ ai khác ngoài họ. Sự mâu thuẫn giữa các cá nhân và sự xung đột giữa các nhóm người là điều dễ hiểu và tự nhiên.

    Điều này cũng tương tự trong chính trị, trong cùng một đảng phái cũng có nhiều khuynh hướng chính trị khác nhau. Ví dụ như trong hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ ở Hoa Kỳ cũng có nhiều nhóm sắc thái chính trị khác nhau như: khuynh tả, trung hữu, cực hữu. Và ngay cả trong cùng một khuynh hướng, các chính trị gia cũng không hoàn toàn đồng thuận về mọi vấn đề. Che đậy, trấn áp sự bất đồng là cách đi ngược với tự nhiên; và việc trực tiếp hay gián tiếp khẳng định không có bất đồng chính kiến ở ViệtNamlà cách nói còn dốt hơn cả việc nói một cộng một bằng ba.

    Điều thứ hai chúng ta cần lưu ý trong cách hiểu này là sự đánh đồng những người bày tỏ quan điểm khác biệt với những người vi phạm pháp luật. Dựa theo điểm a khoản 7 điều 6 của Nghị định số 63 của Chính phủ Việt Nam thì bất cứ ai bày tỏ quan điểm xã hội, chính trị trái với quan điểm của Đảng cộng sản đều có thể bị chụp cho cái mũ “Cung cấp, trao đổi, truyền đưa hoặc lưu trữ, sử dụng thông tin số để chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, phá hoại khối đoàn kết toàn dân”, bị phạt tiền từ 70 đến 100 triệu đồng vì lý do “vi phạm hành chính trong lĩnh vực công nghệ thông tin”. Với mức độ nghiêm trọng hơn, điều 79 và 88 trong Bộ luật hình sự được xếp trong nhóm quy phạm pháp luật quy định về tội xâm phạm an ninh quốc gia. Với sự quy định mơ hồ và đầy dã tâm trong hai điều luật này, bất cứ ai đối kháng với nhà cầm quyền đều trở thành tội phạm, chứ không chỉ là vi phạm pháp luật nữa (người vi phạm pháp luật hình sự thì gọi là tội phạm).

    Hệ thống luật pháp ViệtNamlà một tập hợp của những khiếm khuyết về cả nội dung lẫn hình thức. Nói rõ hơn, luật nội dung (luật bản thể) và luật thủ tục (luật hình thức) đều thể hiện trình độ lập pháp kém cỏi lẫn chủ ý lập pháp bất minh của chính quyền cộng sản (thông qua các nhà lập pháp của họ). Dựa vào luật pháp Việt Nam, khó có thể tìm được Công lý, dựa vào các điều 79, 88 và 258 khó có luật sư nào bênh vực hiệu quả cho những thân chủ bất đồng chính kiến, cùng lắm thì chỉ có thể nêu lên những tình tiết giảm nhẹ trong vụ án mà thôi.

    Những ai tin tưởng có thể dùng hệ thống luật pháp này để tranh đấu cho sự tiến bộ thì lắm lúc họ sẽ thấy mình đi vào ngõ cụt. Bởi thật nghịch lý khi ta dựa vào một thứ sai lầm, tồi tệ để tranh thủ cái tốt đẹp. Theo Bộ luật hình sự của nhiều nước dân chủ tự do, chế định về tội phản loạn và lật đổ chính quyền nhất thiết không thể thiếu vắng sự định nghĩa rõ ràng về một hoạt động chống đối mang tính bao lực, hay cổ súy cho bạo lực. Một hành động tuyên truyền, chống đối nhắm vào chính quyền bằng bất cứ phương tiện gì, để hội đủ cấu thành tội phạm hình sự phải có yếu tố tối cần thiết là “violence”, tức bạo lực. Một cách hợp lý, một hành động chỉ được định nghĩa là chống phá và âm mưu lật đổ khi có yếu tố bạo lực. Trên lập trường này, dù tôi có viết bài đả kích Đảng cộng sản và Chính quyền ViệtNamthậm tệ (miễn sao phải có căn cứ để không bị khép vào tội vu cáo) nhưng không khuyến khích vũ lực và hoạt động vũ trang thì tôi không thể bị khép vào tội phạm hình sự. Nói cách khác, chỉ khi nào tôi dùng ngòi bút của mình, hay bất cứ phương tiện gì tôi có, cổ vũ cho việc lật đổ chính phủ bằng vũ lực thì tôi mới bị buộc tội âm mưu lật đổ hoặc tuyên truyền chống phá Nhà nước. Bất cứ sự sụp đổ nào có nguyên nhân từ những hoạt động đối kháng ôn hòa đều không phải là “tội” của những người đối kháng, mà chính là cái tội không biết sửa chữa của Chính quyền.

    Cũng xin lưu ý thêm một chút về định nghĩa của từ “chống phá”. Động từ này thường gây ra cảm giác khuếch trương về mức độ nghiêm trọng của sự đả kích nhắm vào một đối tượng nào đó. Khi nói đến từ “chống phá” ta thường nghĩ ngay đến một đối tượng thù địch. Mức độ nghiêm trọng càng được thổi phồng hơn khi đối tượng bị đả kích đó là Nhà cầm quyền. Thực tế, không phải bất cứ ai đả kích ta cũng là kẻ thù của ta. Điều đó càng được khẳng định khi sự đả kích diễn ra một cách ôn hòa. Vì những bất đồng tự nhiên của con người như tôi đã nói ở trên, sự phê phán và thậm chí là sự đả kích luôn có thể xảy ra ngay cả giữa những người được cho là có cùng lập trường. Cái tâm thức sợ hãi đối lập làm những người cộng sản nhìn thấy đâu cũng là kẻ thù. Chính điều này góp phần khiến họ có những hành động tự biến mình thành kẻ thù của nhân dân.

    Đấy là tôi chưa nói đến một điều rằng: Đảng cộng sản ViệtNamchỉ là một tổ chức chính trị trong xã hội ViệtNam, một cách đúng nghĩa nó không nằm hệ thống lãnh đạo quốc gia. Nó có được lãnh đạo quốc gia hay không, phải do người dân quyết định chứ không phải là tự phong. Và dù có là Đảng lãnh đạo, thì thực chất những người nhất định của Đảng ngồi trong Quốc hội hay Chính phủ chứ không phải cả một cái Đảng ngồi lên ngai vàng. Nếu Đảng Cộng sản không ngang tàng tự phong cho mình cái vai trò lãnh đạo quốc gia như được quy định trong điều 4 Hiến pháp thì họ chỉ ở trong cái thân phận của một tổ chức hoạt động trong khuôn khổ luật pháp như bất cứ tổ chức nào khác trong xã hội. Và việc đả kích bất cứ một tổ chức chính trị, tổ chức chính trị xã hội, tổ chức xã hội nào… cũng là điều bình thường nếu không muốn nói là cần thiết. Nếu tôi viết bài phê phán một tổ chức dân sự nào đó, thì hành động của tôi có bị gọi là “chống phá” tổ chức đó không? Không, người ta chỉ nói là tôi đả kích, hoặc chống lại một hành động cụ thể của họ chứ không phải là chống phá họ. Vậy tại sao khi phê phán Đảng cộng sản và chính quyền ViệtNamthì đột nhiên sự phê phán đó trở thành “chống phá”? Bởi vậy, chúng ta thấy rõ: ngay cả cách dùng từ trong “luật” của họ cũng cho thấy họ chuẩn bị sẵn một cái mũ để chụp cho những người đối lập.

    Đó là tôi nói về luật. Nhưng các chế độ độc tài không bao giờ dùng luật và những quy định độc đoán mà họ đặt ra để tước đoạt tự do của công dân thì không phải là luật. Thật vây, những quy định trái với Công pháp quốc tế, cái được công nhận toàn cầu là tốt đẹp (tương đối), những quy định chống lại tự do, an sinh và hạnh phúc của con người (trái với luật tự nhiên) thì không phải là luật. Dựa vào cái gọi là “luật pháp” của họ thì bất cứ khi nào họ cũng có thể tìm ra ở đâu đó trong đống hỗn độn ấy những điều khoản để buộc tội những người lên tiếng phản đối ôn hòa. Nếu chưa thể bắt, họ đưa vào cơ sở giáo dục hoặc phạt một số tiền lớn gấp 10 lần hơn số tài sản của chúng ta. Nếu có thể bắt được, họ dùng ba cái còng mang tên: điều 79, 88 và 258 của Bộ luật hình sự. Ở cái xứ sở này luật pháp chính là Đảng cầm quyền. Vấn đề là trong tình hình thế giới, khu vực và đất nước nhiều biến động hiện nay, họ tiếp tục là vua, là luật pháp được bao lâu nữa?!

    Dù sao đi nữa, nhân dịp đầu xuân, tôi cũng xin gởi lời kính chúc quý vị cộng sản có đủ can đảm để hành động và phát biểu một cách lỗi lạc. Hãy nhìn những tấm gương của các nhà độc tài trên thế giới thời gian vừa qua, từ Ben Ali củaTunisia, Mubarak của Ai Cập đến Gaddafi của Lybia. Có chế chế độ độc tài nào có một kết thúc tốt đẹp không (cho bản thân kẻ độc tài và gia đình họ)? Con đường độc tài là con đường nhiều rủi ro và nguy hiểm, ngay cả trong một quốc gia lớn mạnh và có vị thế như Nga thì tương lai của Putin cũng không thể gọi là ổn, chứ đừng nói gì chế độ độc tài của một đất nước nhược tiểu như Việt Nam. Sự chọn lựa Dân chủ của tập đoàn độc tài Miến Điện là sự lựa chọn khôn ngoan biết mình biết người. Quý vị có muốn làm những kẻ khôn ngoan?

    Tam Kỳ ngày 6 tháng 2 năm 2012

    © Huỳnh Thục Vy

  16. Theo BBC Luân Đôn thì Chiều ngày 15/02, sau phiên tái thẩm kéo dài một ngày, Tòa Hành chính TANDTC tuyên hủy quyết định đình chỉ xét xử phúc thẩm ngày 22/04/2010 của TAND Hải Phòng và bản án hành chính sơ thẩm ngày 27/01/2010 của TAND huyện Tiên Lãng.
    TANDTC, cho rằng hai cấp tòa địa phương có nhiều sai sót, vi phạm nghiêm trọng quy định tố tụng.

    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/02/120216_court_tienlang.shtml

  17. Theo RFA, đã có kiến nghị tập thể yêu cầu thay đổi tội danh cho anh Đoàn Văn Vươn:

    http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/collec-petition-f-dvv-qc-02152012120744.html

    Bà Lê Hinề Dức nói:

    “Vậy thì bây giờ kẻ trộm vào nhà tôi thì tôi có quyền “đánh, chém” để bảo vệ tài sản. Tôi nói rằng Vươn không phải chống người thi hành công vụ là bảo vệ quyền lợi chính đáng cho nhân dân và đất nước. Tôi khẳng định Vươn không phải chống người thi hành công vụ nhưng mà là tự vệ. Do đó tôi ký vào kiến nghị ấy đề nghị xem xét lại đối với gia đình Đoàn Văn Vươn”.

  18. Ông Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch tỉnh An Giang nói: Việc quy các thành viên gia đình ông Đoàn Văn Vươn vào tội giết người là “không có tiền lệ”.

    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/02/120215_nguyen_minh_nhi_view.shtml

    Ông cũng nhắc lại vụ án ‘Đồng Nọc Nạn’ dưới thời Pháp thuộc trong đó một số nông dân Việt Nam đã được tha bổng trong vụ chống lại hành vi chiếm đất vốn đã khiến một viên quan Pháp thiệt mạng và bình luận:
    Tôi không ngờ ngành tư pháp thực dân mà xử vụ án có hậu như vậy.”

    Vụ án Nọc Nạn
    http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_%C3%A1n_N%E1%BB%8Dc_N%E1%BA%A1n

    Trong vụ án này đã có 5 người chết.

  19. Đây là một CM trên blog của Mẹ Nấm

    http://menam0.multiply.com/notes/item/625

    hocmon wrote on Feb 14

    Bình tĩnh nhận xét, coi kỹ lại các video, ta có thể kết luận một điều, không hề có chuyện anh em nhà Vươn chống người thi hành công vụ, hoàn toàn là dàn dựng thôi
    – Không hề núp vào chướng ngại vật để che chắn, nếu thực sự có người bắn từ trong nhà ra
    – Video chiếu đoạn Đại ca hai tay cầm súng bắn vào nhà như Hollywood, chú ý góc quay cuả máy quay phim
    – Cả trăm người bao vây căn nhà, không bắt được ai, tức là vốn không có ai trong nhà
    – Dân chúng đứng đầy trên đê, có cả khoảng 20 nhà báo, quay phim (lời beo nói), chứng tỏ có sự giàn dựng trước
    – Đoạn film có nổ mìn, không chứng minh được là ai làm cả, công an dàn cảnh ?
    – Chó nghiệp vụ không tấn công vì không hề có động tịnh gì trong nhà, chó theo huấn luyện phải bắt được tín hiệu, tiếng động mới tấn công, chứ không phân biệt dân hay tội phạm như vài Blog nói.
    – Không trưng ra bằng cớ, vũ khí dùng để bắn, súng Hoa cải ?
    – Đào hầm công sự…… ở đâu, bằng chứng đã bị xoá sạch, vì vốn dĩ chẳng có….
    – Xả súng bắn như vãi đạn, mục đích giết người bịt miệng, sau khi phát giác không có ai, phá nhà phi tang
    còn nhiều lắm……, tóm lại là giả, giả, láo khoét.
    (Chỉ có mỗi đoạn film Đại ca hai tay cầm súng ngắn bắn liên tục vào nhà Vươn là giống film Hồng kông, he he cho điểm cao, giống Lý liên Kiệt dễ sợ luôn) đây là ý riêng thui à.

  20. Tôi nói chỉ mới bị cuốn vào thời sự, chính trị từ Vụ Tiên Lãng và đặc biệt say sưa khi biết đến nhiều Blog của những người như Anh. Ham muốn bình luận chính trị theo kiểu như Anh mạnh lắm, cũng muốn lập một blog riêng…để học hỏi và góp sức đòi công lý cùng mọi người.

    Nhưng hôm nay, vừa đọc bài http://vietcatholic.org/News/Html/95876.htm của Cụ Lê Hiền Đức, lại quay sang đọc bài này của Anh với bao tâm trạng, tự nhiên tôi thấy nản lòng.

    Nếu như thời cuộc chính trị lại như cụ Lê Hiền Đức trăn trở:
    “…Kì vọng? Tôi đâu có đem “trái tim lầm chỗ để trên đầu”(1) như thế vì “kết luận” mới chỉ là lời nói mà tôi thì đã thấy rất rõ khoảng cách ghê gớm giữa lời nói và việc làm của ông Dũng…”
    và “…rõ ràng dưới con mắt tôi, xin nhắc lại, chính quyền trung ương của Việt Nam vẫn chỉ như là sự phóng to của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính quyền thành phố Hải Phòng mà thôi.”

    Thì… liệu có thêm hàng trăm cây bút sắc nhọn như Anh hay hàng triệu còm sĩ như tôi mà cũng chỉ theo kiểu: “Đâm mấy thằng gian, bút chẳng tà” nhưng…MẤY THẰNG GIAN CŨNG CHẲNG CHẾT!..Vậy thì cái sự tăng cường lực lượng ấy liệu có ý nghĩa gì hả Anh?!? Hay chỉ càng làm cho hàng triệu người dân yêu đất Mẹ,Tổ Quốc, khát khao công lý càng thấy thất vọng và mủi lòng?!

    Trong hai trường phái lớn quản trị Quốc tế, NHÂN TRỊ và PHÁP TRỊ vẫn chưa phân thắng bại, vậy giả sử chính quyền Trung ương vẫn như cụ Hiền Đức nói thì có thể chỉ dùng chữ NHÂN để khẩn thiết mong đợi không? Hay phải dùng thêm chữ PHÁP?! “Pháp” ở đây không còn là Pháp luật, Pháp lý vì chúng đã bị thống trị hết rồi… “PHÁP” trong cuộc đấu tranh nay là công lý, ý chí và sức mạnh của muôn dân!

    Nếu như “chính quyền trung ương của Việt Nam vẫn chỉ như là sự phóng to của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính quyền thành phố Hải Phòng” và vẫn các câu “Cứ sai mà kỷ luật hết thì lấy ai mà làm việc” hay “Hơn ba năm nay tôi làm thủ tướng cũng chưa xử lý kỷ luật một đồng chí nào”… thì NHÂN DÂN phải làm sao hả Anh?!? Có cách nào dùng “PHÁP TRỊ” không?

    Cao hứng rồi lại mất hứng, kỳ vọng rồi lại thất vọng,…. cho ánh sáng công lý….!
    Phân tâm quá!

    CHÀO BẠN
    Đâu có phải một vài bài viết, một vài hành động của Đoàn Văn Vươn sẽ nhổ đi được cái xấu, cái ác và mọi rác rưởi xã hội, những giọt nước không làm trôi đi được đống rác dơ bẩn, nhưng ít nhất cũng cho người ta thấy được những sự thật đó là gì.
    Cái ác bao giờ cũng có sức mạng tàn bạo của nó, nhưng sự thật, cái thiện mới là sự bền vững. Cha ông ta nói rằng chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo, bạn mới định viết đã nản, thì chắc là sẽ còn nhiều khó khăn, nếu mọi người đều nghĩ và nản chí như bạn, thì cái ác cứ tồn tại dài dài.

  21. Tôi tin một ngày không xa sẽ tươi sáng !!!!
    Vì ngày 3-2 năm nay không còn ca ngợi cái đảng cộng sản nữa rồi …hầu như tấ cả các báo…nếu có thì cũng rất lu mờ do vụ Tiên Lãng đã lột sự ….của đang nên bị dị ứng không dám ca ngợi nữa….Một tín hiệu hay,tốt lành. DÂN ta sẽ có tất cả những gì mà bao năm dấn thân hy sinh để dành lấy nó đó là:
    DÂN LÀM CHỦ -TỰ DO NGÔN LUẬN…v…v…và…v…v…. ?????


Bình luận về bài viết này

Chuyên mục