Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 14/05/2012

Những cú đánh tuyệt chiêu với tinh thần “kiên quyết tấn công” của các chiến sĩ công an

Ngày xưa còn nhỏ cứ mỗi lần được nghe đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam phát thanh từ Hà Nội,  đưa tin chiến thắng của quân và dân miền Nam mình cứ nức lòng. Đặc biệt mỗi khi nghe tin “bọn Mỹ – Ngụy đàn áp dã man đồng bào miền Nam” mình hết sức xúc động và căm phẫn. Không căm phẫn sao được, cả miền Nam khi đó đang “quằn quại dưới gót sắt xâm lược của Đế quốc Mỹ, đồng bào miền Nam đang rên xiết dưới ách thống trị của bọn bán nước và ác ôn”. Đến nỗi câu thơ của Tố Hữu vẫn ăn sâu trong trí nhớ của mình đến giờ:

Có những ông già, nó khảo tra
Chẳng khai, nó chém giữa sân nhà
Có chị gần sinh, không chịu nhục
Lấy vồ nó đập, vọt thai ra…
Có em nhỏ nghịch, ra xem giặc
Nó bắt vô vườn, trói gốc cau
Nó đốt, nó cười… em nhỏ hét
“Má ơi, nóng quá, cứu con mau”!

“Vì miền Nam ruột thịt, mỗi người làm việc bằng hai”

Rồi liên tục những bài viết, những thôn tin về những trận càn của giặc đã tàn sát đồng bào miền Nam, giết hại dân lành vô tội, cướp của giết người không ghê tay.

Những thông tin đó luôn luôn được cập nhật và nhắc đi, nhắc lại hàng ngày, hàng giờ trong lớp học, trong họp thôn, trong sinh hoạt xóm, trong các buổi tiễn quân… đồng bào miền Bắc hừng hực căm thù quyết “Tất cả vì miền Nam ruột thịt”. Dù hồi đó miền Bắc đói, đói đến vàng mắt và đói đến xanh người vì cái nạn Hợp tác xã nông nghiệp. Thế nhưng dù đói vậy mà vẫn còn sướng hơn vạn lần đồng bào miền Nam. Vì khi đó nói như Tố Hữu – Lại Tố Hữu – “Miền Bắc, thiên đường của các con tôi”. Vì thế mỗi lần nghe Đài Tiếng nói Việt Nam hoặc trước khi vào lớp tất cả đồng thanh hát “Ôi xương tan máu rơi, lòng hận thù ngất trời… Vùng lên, nhân dân Việt Nam anh hùng, Vùng lên xông pha vượt qua bão bùng, thề cứu lấy nước nhà, thà hi sinh đến cùng, cầm gươm, ôm súng xốc tới. Vận nước đã đến rồi, bình minh chiếu khắp nơi…” mình cố gắng gào thật to.

Mãi đến sau này, khi lớn lên, khi có nhiều thông tin hơn, mình mới biết rằng miền Nam không đói rách khổ sở như thế. Khi đó đã khá lớn, nếu thắc mắc thì liền được giải thích rằng thì là “miền Nam thì phồn hoa, nhưng là phồn hoa giả tạo, ta đói nghèo nhưng đói nghèo thật”, sau này “Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn 10, à không, hơn 100 ngày nay cơ”, giờ nghĩ lại những câu đó, nó từa tựa như của AQ “con tao sau này chẳng bằng năm, bằng mười chúng mày ấy à”. Thế mà khi đó vẫn cứ há hốc mồm nghe và tin.

 

Hình trên mạng, một tên lính Mỹ tàn ác trong một trận càn nào đó.

Lại một tên lính Mỹ tàn ác trong một trận càn khác

Thế nhưng, mình chưa tận mắt thấy một trận càn nào của cái bọn “Mỹ – Ngụy tàn ác” nhưng vẫn được nghe rằng trong các trận đó, lực lượng vũ trang của ta luôn đánh địch rất giỏi, nhất là lực lượng công an và bộ đội, du kích. Những miếng võ của các chiến sĩ công an, bộ đội ta đã làm bọn giặc phải kinh hồn bạt vía, một chiến sĩ có thể đá tung mấy quân thù…

Với trí tưởng tượng tuổi thơ non nớt, mình kính phục các chú công an, bộ đội ta ghê gớm, cứ mong chóng lớn để được “tiếp bước cha anh lên đường đánh Mỹ”.

Thế nhưng, lớn lên thì “Mỹ đã chạy, ngụy đã nhào”, cả nước hân hoan say men chiến thắng và nghe lời “đồng chí Lê Duẩn” oang oang “Từ nay, vĩnh viễn không còn bóng một tên xâm lược nào trên đất nước chúng ta”. Kinh thật, Việt Nam đứng đầu thế giới, giỏi nhất thế giới, ai dám động vào Việt Nam nữa khi Mỹ cút, Pháp bỏ chạy, Nhật đã phải cút về. Thế là mấy thằng con nít cứ tập trung tự sướng với nhau, ưỡn ngực tự hào Việt Nam mạnh nhất thế giới.

Nhưng, mình tiếc là chưa được nhìn thấy trận càn nào để thấy tội ác của giặc và biết được các chú công an của ta đã chiến đấu dũng cảm như thế nào.

Thế rồi, cầu được, ước thấy.

Mới đây, qua các vụ “cưỡng chế” – mình không thích dùng từ này, nghe cứ như cưỡng hiếp ấy, kinh lắm – ở các nơi như Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, mình mới thấy đúng là đi càn kinh khủng thật. Súng nổ đùng đoàng, khói lửa ngất trời, quân đi như nước, vũ khí hùng hậu, quân đội mắt trước mắt sau đông nghẹt, khí thế đằng đằng sát khí. Không chỉ có cán bộ mà còn thêm công an và chó, (cái này ngày trước Mỹ – Ngụy” chắc dốt không biết xài?). Mới nhìn đã rụng rời chân tay.

Cũng qua những trận đó mới thấy bà con ta anh hùng thật. Ngày xưa, chị Chiên tay không bắt giặc vì bọn giặc lớ ngớ, còn ngày nay, bà con nông dân ta tay không vẫn dám đứng lên chống lại đoàn quân tinh nhuệ. Thấy mà hãi cứ như phim chưởng.

Nhưng, ấn tượng nhất là hình ảnh các chú mang sắc phục công an, đánh dân như chớp, đánh tàn bạo, đánh như đánh đòn thù. Chắc ngày xưa, đánh Mỹ các chú cũng không đánh được sướng như bây giờ, vì bọn Mỹ nó to con, còn dân mình thì nhỏ bé. Thế nhưng dù dân mình nhỏ bé, thì cả chục chú vẫn quây lại “quyết không cho chúng nó thoát, đã sa vào sẽ không thấy đường ra” đánh hội đồng và dồn hết căm thù lên đầu gậy, lên từng cú đá, đấm, đạp… đại loại là các ngón đã tinh luyện bao năm.

Nhìn những quả đánh này, đúng là không hổ công dân ta nuôi các chú bao năm, cho ăn, cho mặc đầy đủ đến nỗi chú nào chú ấy béo như con quay, mặt đỏ phừng phừng để các chú khổ công luyện tập theo đúng tinh thần “Thao trường đổ mồ hôi, cưỡng chế bớt đổ máu”.

Mới đây, vụ Tiên Lãng rồi đặc biệt vụ Văn Giang, tinh thần quyết chiến quyết thắng với nhân dân đã được thể hiện rất rõ nét. Trong cuộc chiến với nhân dân, các chú đã thể hiện tinh thần tư tưởng rất thông suốt là cứ không phải quân ta, ắt hẳn là quân thù. Do vậy nhà báo, nhà đài đánh tuốt, sưng đầu vều môi là còn nhẹ.

Nhiều video được “các phần tử chống đối trong và ngoài nước”- Lời ông Phó chủ tịch Hưng Yên Nguyễn Khắc Hào – đưa lên mạng nhìn còn sinh động hơn nếu có mặt tại chỗ, vì nếu có mặt tại chỗ cũng chỉ xem được một lần và chắc chẳng ai không nhắm mắt lại khi chứng kiến những cảnh đánh người rùng rợn ngay trước mắt.

Ấn tượng nhất là quả các chiến sĩ của chúng ta đánh một kẻ thù là đàn bà, nhỏ con thôi (cỡ 42-45kg là cùng) nhưng tất cả một đội quân lăm lăm gậy gộc trong tay đã quyết chiến với ý chí còn giặc là còn đánh, chưa hết giặc chưa về.

Cuối cùng thì cưỡng chế đã thành công. Thành công này nhờ sự lãnh đạo sáng suốt, sâu sát của đảng ta, chẳng hạn như đồng chí Chánh văn phòng UBND Tỉnh Hưng Yên Bùi Huy Thanh đã  làm bản báo công “Hôm đó tôi ngồi tại sở chỉ  huy dã chiến, cầm bộ đàm chỉ đạo liên tục”.

Cưỡng chế thì thành công, với lực lượng bên ta nhỏ bé, chỉ có khoảng 3.000 quân từ Bộ Công an, Tỉnh Hưng Yên và huyện Văn Giang đã thắng lợi giòn giã trước một bọn địch là nông dân Văn Giang với lực lượng đến mấy trăm đàn bà, trẻ con, ông bà già. Toàn bộ đất của chúng, chúng ta đã “thu hồi” về tay tập đoàn Việt Hưng, toàn bộ cây cối, tài sản của chúng, ta đã phá hủy và làm mất sức chiến đấu không còn sót cây nào, chỉ còn vài cây không có giá trị gì không tính.

Không chỉ có chúng ta đã thắng bọn nông dân còn sống, mà ngay cả bọn nông dân đã nằm dưới mồ, cũng phải đào chúng nó lên cho phơi xương trắng ra đồng mà đền tội. Tội chúng nó là đã trót đẻ ra loại con cháu cứng đầu cứng cổ, tội lớn hơn của chúng là đã để lại ruộng đất cho con cháu mà nay nhà nước bảo giao lại để nhà nước “thu hồi” cho những kẻ nhiều tiền hơn lại không chịu.

Bài học kinh nghiệm khi nuôi lính mình phát hiện ra là cứ nuôi cho lính thật béo, béo quay béo quắt lên, dù có di chuyển, đi lại nặng nề chút, nhưng khi ra trận thì hăng máu vô cùng. Vì giữa cái nắng như đốt ở ta, mang bộ áo quần công an, mũ bảo hộ của công an, rồi còn súng đạn, gậy gộc… nên các chú rất dễ nổi cáu, đỏ bừng mặt, tinh thần hưng phấn, chiến đấu hăng say. Vì thế khi thấy giặc là đánh, bất kể là đàn bà, đàn ông, thanh niên hay phụ nữ. Ấy, cái sự say máu nó có tác dụng là chỗ đó.

Một vài hình ảnh phân tích cú đánh với tinh thần “kiên quyết tấn công, hợp đồng chiến đấu, lập công tập thể” của các chiến sĩ công an trong vụ Văn Giang ngày 24/4/2012:

Quân đi trùng trùng, khí thế bừng bừng

Kiên quyết tấn công, đâu có nông dân là ta cứ đi

Một tên nông dân cái đã ngã gục tại bờ tường đài Liệt sĩ

Với tinh thần không khoan nhượng, chiến sĩ ta lôi dậy, bẻ tay chéo cánh ra sau. Tên đichj nữ này thấp bé nhẹ cân so với chiến sĩ ta

Hai chiến sĩ giữ tay quân địch là nông dân nữ (A), một chiến sĩ cao lớn lấy đà (X)

Vung tay, nghiêng người tung cú đá đúng với sở trường về khoảng cách và thể lực vào đúng mỏ ác tên địch nông dân nữ

Với sự chuẩn xác đến không ngờ, cú đá đúng chỗ hiểm là dưới xương mỏ ác kẻ thù đứng chỉ ngang tầm ngực của chiến sĩ ta.

Cú đá quá mạnh đã làm chiến sĩ ta phái vung tay lấy lại thăng bằng, nhưng kẻ thù đã hưởng cú đá trọn vẹn

Kẻ thù đã ngay lập tức bị hạ gục, đổ xuống như cây chuối, hai chiến sĩ ta giữ tay bẻ chéo đằng sau mà vẫn phải gục xuống (A là cái đầu kẻ địch)

Kẻ thù đã được xác định rõ là tên Ngô Thị Ánh, nông dân ở Xuân Quan 1, Văn Giang, Hưng Yên

Mời xem lại một chiến công của chiến sĩ ta ngày 24/4/2012 tại chến trường Văn Giang đối với một nữ nông dân:

Đoạn Video quay chậm để thấy được tính chính xác và tinh thần kiên quyết tấn công tiêu diệt dân của chiến sĩ ta:

Ngày 14/5/2012

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

P/S: Ai chưa nghe bài hát Giải phóng miền Nam, thì hãy nghe đi một lần để cho nó máu chiến nhé, toàn giết và máu thôi. Ngày nhỏ tôi được nghe hàng ngày:

http://www.nhaccuatui.com/m/rXan8hllS1


Trả lời

  1. “Ngày xưa còn nhỏ cứ mỗi lần được nghe đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam phát thanh từ Hà Nội, đưa tin chiến thắng của quân và dân miền Nam mình cứ nức lòng. Đặc biệt mỗi khi nghe tin “bọn Mỹ – Ngụy đàn áp dã man đồng bào miền Nam” mình hết sức xúc động và căm phẫn. Không căm phẫn sao được, cả miền Nam khi đó đang “quằn quại dưới gót sắt xâm lược của Đế quốc Mỹ, đồng bào miền Nam đang rên xiết dưới ách thống trị của bọn bán nước và ác ôn”. Đến nỗi câu thơ của Tố Hữu vẫn ăn sâu trong trí nhớ của mình đến giờ”

    Chúng nói láo. Nhân dân miền Nam chúng tôi sống giàu có và sung sướng cho đến cái ngày chết tiệt 30 tháng tư năm 1975 thì mới thật sự bị đàn áp và quằn quại dưới bàn tay của lũ “vượn người”.

    • Nam kỳ khởi nghĩa tiêu…công lý,
      Đồng khởi thành công mất…tự do.

      Bạn nói đúng rồi, sau tháng 4/1975 đồng bào miền Nam mới thật sự thương cho dân miền bắc, họ vào Nam thăm bà con, họ hàng và đem theo 1 vài ký muối hay vài ký gạo để họ hàng trong Nam…bớt đói !!
      Rồi sau đó thì từng đoàn xe tải của quân đội lẩn dân sự thay nhau chở mọi thứ từ miền nam “tập kết” ra Bắc, mà có lúc dân trong nam gọi đùa là “thành phần 4 V = vào, vơ, vét, về”
      Chiến tranh thì mình chịu thôi, cứ nhìn mấy nước láng giềng mà xem, họ cũng từng là thuộc địa, họ cũng từng là nô lệ cho ngoại bang, nhưng mà họ được độc lập bằng cách nào? họ có phải đổ máu như nhân dân của cả hai miền như chúng ta không? Rồi nhìn vào nước Đức xem họ độc lập và thống nhất như thế nào, và sau khi thống nhất dân của họ có bị trả thù hay bị cưỡng chế, hành hạ, tra tấn hay không. Nhìn vào dân tộc các nước láng giềng xem có ai bị đi tù vì biểu tình chống trung cộng hay không? (nói về chuyện chiến tranh thì mình cũng thành thật xin lổi các anh bộ đội miền bắc, các anh rất can trường, các anh hy sinh rất lớn,rất nhiều trong cuộc chiến Bắc Nam. Còn chuyện chế độ thì tôi không tin là xhcn tốt hơn tư bản, VN và trung cộng tương đối đở khổ hơn cuba hay triều tiên thì cũng nhờ…tư bản thôi)
      Nhìn xem có bao nhiêu người bị đọa đày, tù tội chỉ vì có đạo, chỉ vì tôn thờ một tôn giáo nào đó hay không?
      Nhân dân cả hai miền đau khổ cũng đã đủ rồi, giờ thì cũng nên để mọi người hưởng yên bình, thanh thản và hạnh phúc như bao nhiêu dân tộc khác trên thế giới này thì tốt hơn, hy vọng rằng đó cũng là ước nguyện của tất cả chúng ta vậy.

      • Xin lỗi, bạn mất lập trường quá rồi: Các nước láng giềng cũng giành được độc lập nhưng là độc lập dỏm và tiếp tục lết theo con đường giẫy chết; còn độc lập của ta là nền độc lập chính hiệu con nai vàng và ta đã khôn ngoan tiến nhanh, tiến mạnh, tiến rất vững chắc theo con đường cũng thị trường giẫy chết nhưng có định hướng XHCN sáng ngời, để đi lên thiên đường CSCN ở ngay …đâu đó chưa biết. Đề nghị bạn đọc lại SGK, cấp nào cũng được, để cấp tốc củng cố nâng cao lập trường.

    • Miền Bắc thời đó “giàu” lắm mấy bác ơi. Tivi, tủ lạnh chạy đầy đường

    • Cái hay của cscn là đi đến một điểm nào đó thì…chưa biết, nhưng vẩn cứ đi.
      Sách thì mình không đọc, phần vì bận việc, phần thì dốt. nhưng nhìn vào thực tế thì mình có nhìn. Mình nhìn vào dân mình, cán bộ của mình qua các nước láng giềng đã, đang và sẽ giẫy chết ngày càng đông, họ thì tùy đối tượng, tùy thành phần, quan to thì qua chơi, qua trị bệnh như là đ/c nguyên t/t VVK, dân nghèo thì theo…chồng để đổi lấy miếng ăn, hay qua để làm lao động chân tay cho bọn tư bản bốc lột, mà muốn đi thì phải lo lót ở VN khá bộn tiền mới được đi làm đầy tớ cho thiên hạ vừa bốc vừa…lột.
      Nhìn vào đó thì tôi CHƯA có lập trường, chưa có thì lấy gì mà mất?

  2. Cám ơn bài viết rất trung thực của anh , những cảm nghĩ về miền Nam của chúng tôi, thời mà chúng tôi được thở trong bấu không khí tự do. Chúng tôi thưở ấy, nhà trường không dạy về lòng căm thù, chúng tôi không có lòng căm thù, có lẽ vì vậy mà mất nước.
    Bài thơ của Tố Hữu ghê rợn quá. Hắn ta có phải là người không vậy ? Bởi nếu con người bình thường có chút lòng tự trọng không ai có thể viết lên những điều ghê tởm đó. Đọc mà muốn..ói

    • Không những ghê rợn mà còn dối trá không có đối thủ, Phải là người có óc tưởng tượng…phi thường mới viết ra được điều đó, phi thường đến kinh tởm !!

  3. […] NGUYỄN HỮU VINH: Những cú đánh tuyệt chiêu với tinh thần “kiên quyết tấn công” của các chiến sĩ công an Cuối cùng thì cưỡng chế đã thành công. Thành công này nhờ sự lãnh đạo sáng suốt, sâu sát của đảng ta, chẳng hạn như đồng chí Chánh văn phòng UBND Tỉnh Hưng Yên Bùi Huy Thanh đã làm bản báo công “Hôm đó tôi ngồi tại sở chỉ huy dã chiến, cầm bộ đàm chỉ đạo liên tục”. Cưỡng chế thì thành công, với lực lượng bên ta nhỏ bé, chỉ có khoảng 3.000 quân từ Bộ Công an, Tỉnh Hưng Yên và huyện Văn Giang đã thắng lợi giòn giã trước một bọn địch là nông dân Văn Giang với lực lượng đến mấy trăm đàn bà, trẻ con, ông bà già. Toàn bộ đất của chúng, chúng ta đã “thu hồi” về tay tập đoàn Việt Hưng, toàn bộ cây cối, tài sản của chúng, ta đã phá hủy và làm mất sức chiến đấu không còn sót cây nào, chỉ còn vài cây không có giá trị gì không tính. Không chỉ có chúng ta đã thắng bọn nông dân còn sống, mà ngay cả bọn nông dân đã nằm dưới mồ, cũng phải đào chúng nó lên cho phơi xương trắng ra đồng mà đền tội. Tội chúng nó là đã trót đẻ ra loại con cháu cứng đầu cứng cổ, tội lớn hơn của chúng là đã để lại ruộng đất cho con cháu mà nay nhà nước bảo giao lại để nhà nước “thu hồi” cho những kẻ nhiều tiền hơn lại không chịu. Bài học kinh nghiệm khi nuôi lính mình phát hiện ra là cứ nuôi cho lính thật béo, béo quay béo quắt lên, dù có di chuyển, đi lại nặng nề chút, nhưng khi ra trận thì hăng máu vô cùng. Vì giữa cái nắng như đốt ở ta, mang bộ áo quần công an, mũ bảo hộ của công an, rồi còn súng đạn, gậy gộc… nên các chú rất dễ nổi cáu, đỏ bừng mặt, tinh thần hưng phấn, chiến đấu hăng say. Vì thế khi thấy giặc là đánh, bất kể là đàn bà, đàn ông, thanh niên hay phụ nữ. Ấy, cái sự say máu nó có tác dụng là chỗ đó. Một vài hình ảnh phân tích cú đánh với tinh thần “kiên quyết tấn công, hợp đồng chiến đấu, lập công tập thể” của các chiến sĩ công an trong vụ Văn Giang ngày 24/4/2012: Quân đi trùng trùng, khí thế bừng bừng […]

  4. […] tạc, dàn dựng lên các video clip giả để vu khống, bôi nhọ chính quyền”. NGUYỄN HỮU VINH: Những cú đánh tuyệt chiêu với tinh thần “kiên quyết tấn công” của các […]

  5. Lại viết sách thôi! Ha.. ha…

    • uoc mo dan toc vn dc sog trong am no,bjnh yen,hanh phuc sao ma kho qua cac bac oj,hjnh nhu chjnh quyen cua vn hoan toan bj dong tjen thao tung ruj,the nay ma goj la doc lap,tu do,hanh phuc sao,huhu,vn cua toj,ngay xua cac chjen sj chjen dau voj gjac co quyet ljet nhu khj chjen dau voj dan thoj nay khong,ngay xua giet gjac de bao ton dat nuoc,con ngay nay gjet gjac nhan dan de pha hoaj dat nuoc,dua dat nuoc den bo djet vong

  6. […] […]

  7. Cảm ơn anh Vinh đã có bài viết rất trung thực

    Nhìn cảnh CA đánh dân dã man mà lòng đau đớn đến uất hận!
    Kẻ thù TQ cướp đất lấn biển thì CA, bộ đội trôn kỹ dấu mặt! Nhưng lại quá hung hãn và tàn nhẫn với nhân dân! Tình cảnh này thì đất nước sẽ đi về đâu?

  8. […] https://jbnguyenhuuvinh.wordpress.com/2012/05/14/cudanh/ Share this:TwitterFacebookLike this:LikeBe the first to like this post. Categories: Bạo hành […]

  9. Tên đội “cái bô màu vàng” thực hiện cú đá không cần thiết,cú đá ngoài chức năng,cú đá hèn mạt là 1 tên CSGT,1 trong bọn quỷ đội lốt người ,bọn đang,sẽ đánh chết chúng ta về nhung84 lỗi không đáng,Hãy cảnh giác lũ
    côn đồ của Lê hồng Anh,của Đảng

  10. Bài viết chân thực giản dị đã toát lên những hình ảnh của một dân tộc đang sử dụng các kiêu binh chống lại người dân lành để cướp đất phục vụ một nhóm ích vì những đồng đôla chà đạp lên phẩm giá con người “Không chỉ có chúng ta đã thắng bọn nông dân còn sống, mà ngay cả bọn nông dân đã nằm dưới mồ, cũng phải đào chúng nó lên cho phơi xương trắng ra đồng mà đền tội. Tội chúng nó là đã trót đẻ ra loại con cháu cứng đầu cứng cổ, tội lớn hơn của chúng là đã để lại ruộng đất cho con cháu mà nay nhà nước bảo giao lại để nhà nước “thu hồi” cho những kẻ nhiều tiền hơn lại không chịu.” thật cay đắng phận dân cày

  11. cưỡng chế ruộng đất viết tắt là (CCRĐ) sao mà giống cải cách ruộng đất cũng viết tắt là (CCRĐ), lại một thời kỳ nông dân khốn khổ vì bị Cưỡng. Thương quá nguời nông dân đất nước tôi.

  12. Cú đạp được cho là độc nhất vộ nhị của chiến sĩ công an nhân dân Việt Nam!
    Cảm ơn các anh đã đáng trúng…của kẻ thù…anh đá rất chúng…
    thằng này chắc suốt ngày đạp phụ nữ rồi…
    Nhúc!

  13. […] J.B Nguyễn hữu Vinh blog […]

  14. Không ăn theo nói leo,nhưng thật sự sau năm 1975,tôi nghiêng “cảm tình” với Đồng bào Miền Bắc(tôi nói Đồng bào nhé) dù tôi là lính Ngụy “bán nước ôm chân đế quốc Mỹ,đày ải bóc lột Nhân dân ta…..”-Vì tôi biết là Đồng bào của tôi ở đây bị “bịt mắt bịt tai”,không nên trách,và nhất là họ đã đánh đúng lòng yêu nước của Đồng bào- Nhưng tôi “nhớ đời” là số người ở Miền nam ăn bã nghe lời dù trước mắt đã thấy thực tế,cùng đám đầu trâu mặt ngựa ở Sài gòn quậy phá tưng bừng đòi đủ thứ….Nay thì già câm mỏ hết rồi và cũng vì ngậm đầy Đô la nên nói không nổi. Một số thì bỏ chạy theo Đế quốc kể cả MTGPMN và VNCH.
    Đã thống nhất độc lập tự do hạnh phúc….đến 37 năm qua nửa đời Người còn gì? Không còn bọn Địa chủ Tư sản….đế quốc thực dân…cai trị ,thế mà Đồng bào ta “được hưởng” như thế này- Thì thật tình tôi đã “học” nhiều mà hiểu không nổi chữ “ưu việt”…là thế này à???
    Rất đau xót cho Công Nông ta,vì tôi cũng xuất thân từ Nông Dân,không nông Dân xin lỗi bốc cứt mà ăn, chớ đừng tưởng có đồ Tây là no.

  15. […] […]

  16. […] ngày Online, BS, TS Nguyễn Xuân Diện, BDX, NV Nguyễn Quang Vinh, NV Nguyễn Quang Lập, JB Nguyễn Hữu Vinh, Hãy để lương tâm lên tiếng một lần – BS, Tin trực tiếp cưỡng chế […]

  17. Bài viết rất hay ,trung thực.Lại bổ xung thêm ảnh của “giặc Mỷ” rất gian ác ẳm hai cụ bà ,nhìn thôi khỏi cần nói ai nhân đạo hơn ai .

  18. […] Theo Blog Nguyễn Hữu Vinh Share this:TwitterFacebookLike this:LikeBe the first to like this post. This entry was posted in Phiếm luận. Bookmark the permalink. ← Julian Pecquet – Điều trần gay cấn: Dân biểu đòi buộc viên chức chính phủ gặp mặt vợ nhà dân chủ đang bị giam tại VN. […]

  19. Rất cảm ơn anh Vinh viết bài và đưa những hình ảnh đầy ý nghĩa!

  20. Ông Vinh cũng hình như được hưởng những cú đánh mang tính giai cấp rổi thì phải ?

  21. Chúng tôi không giận nhân dân miền Bắc, vì họ đã bị chính quyền cộng sản lừa bịp, “che giấu thông tin quá hay” mà đạp đổ tự do của nhân dân miền Nam . Tôi chỉ giận những người đã từng sống ở miền Nam trước 1975 ,họ đã có được cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với dân miền Bắc vậy mà họ đã cố tình đạp đổ nó đi và cái giận nhất, giận không thể hiểu nổi là một số giới trí thức của miền Nam thời trước .Họ đã góp phần lớn dẫn đến ngày 30/4/1975 cái ngày mà hàng triệu người miền Nam đã phải rời xa quê hương và hàng trăm ngàn người dân thiếu may mắn khác đã phải bỏ xác trên biển. Vậy mà mới đây khi tôi vào blog của nhà thơ Đỗ Trung Quân mới biết các chú ,các bác trí thức ấy còn tổ chức ăn nhậu mừng những ngày tranh đấu thời trước nữa. Thật buồn….

  22. Niềm đau Văn Giang

    Để tôi kể các bạn nghe về cung cách chánh quyền VNCH đối phó với Phong trào Thương Phế binh làm loạn.
    Sáng hôm đó, tôi đang làm việc thì nghe dưới lầu có tiếng huyên náo. Ra cửa sổ tầng lầu nhìn xuống thì thấy mấy anh em TPB đang cán một người bị thương vào Tòa Hành chánh Tỉnh vừa la ó: Dân vệ xã Tam hiệp bắn TPB, binh chủ đất.
    Tôi bước xuống khuyên nhủ: Khoan, để tôi cho chở anh bị thương ra bịnh viện cái đã, rồi có chuyện gì sẽ thủng thỉnh nói. Họ gạt phăng, la ó: Kêu Tỉnh trưởng ra đây!
    Ông Tỉnh trưởng đã được báo cáo nên từ Tiểu khu lật đật chạy qua. Vừa tới cổng Tòa HC, đám đông có võ trang ùa lại uy hiếp. Ông Tỉnh trưởng, mặc dầu có một Đại đội Cảnh sát dã chiến thiện nghệ đương đầu nhưng ông vẫn nhẫn nại giải thích. Họ chẳng những không nghe còn sấn tới, toan hành hung.
    Ông Tỉnh trưởng đành rút lui về Tiểu khu, nhẫn nại gọi máy thương thảo. Ông cấp bực Đại tá lại là Tỉnh trưởng vẫn kiên nhẫn tiếp chuyện với người cầm đầu TPB là Trung sĩ Nguyễn Rô.
    Chính ra là TPB kéo đi chiếm đất của tư nhân như một thứ kiêu binh nên bị dân vệ khu xóm ngộ nhận vì có võ trang súng ống nên xãy ra xô xát. Nhưng giải thích cả ngày họ vẫn không chịu nghe, chiếm Tòa HC là cơ sở đầu não của tinh như chỗ không ngưới.
    Cuối cùng, lúc xế chiều, ông Tỉnh trưởng ra lịnh triệu dụng quân lực. Ông ký lịnh xong, để tờ lịnh trước mặt, ngồi trầm ngâm, nghĩ ngợi trong khi bộ Tham mưu chực chờ, sẳn sàng thi hành lịnh.
    Cuối cùng, ông lại chép miệng, gọi máy, nhỏ nhẹ nói với Trung sĩ NR lần chót với tư cách đàn anh khuyên nhủ em út.
    Cũng may, anh nầy nghe ra, đòi cung cấp xe cộ và cả xe cứu thương lẫn Radio car để các quí ông vừa đi đường về Saigon vừa phát loa ca ngợi chiến công, chiếm Tòa Hành chành Tỉnh trọn một ngày!

    Vậy đó, TPB làm loạn có võ trang. Chánh quyền với binh lực mạnh 10 lần hơn vẫn kiên nhẫn thuyết phục chỉ vì muốn tránh đổ máu vô ích và trước hơn hết là để TRÁNH NÁO ĐỘNG DÂN TÌNH.

    Việc cai trị dưới chế độ DÂN CHỦ, PHÁP TRỊ, NHÂN BẢN là như vậy đó!

    Ngày nay, thời bình, cường quyền dùng binh lực võ trang, đánh đập bắt bớ dân lành, tay không tấc sắt, thật là thảm thương!

  23. Kể ra bác cũng có nhiều tài vặt nhỉ.Với sự xen kẽ của ngôn ngữ và hình ảnh do những phần tử chống đối dựng lên qua các video thì”Ngôn ngữ đều trở nên bất lực và mọi lời bình đều trở nên vô nghĩa”.Kể ra bức ảnh bác được gặp các chú ca cần được lưu danh muôn thuở!


Bình luận về bài viết này

Chuyên mục